CHAP 58:Nhà mới.
Ron biết chắc người hại là ai nhưng khi Ron cho người đến nhà Thùy Như cửa lại đóng im ỉm,hỏi mấy người hàng xóm xung quanh thì họ nói nhà cô đã dọn đi cũng hơn một tháng rồi.Từ ngày ba Như chết đến giờ mẹ Thùy Như đã bỏ ra nước ngoài còn cô ta trở nên rất lạ lùng,hành động lại kì quặc lắm lúc những hàng xóm bên cạnh lại nghe thấy tiếng la hét cùng những tiếng cười man rợ phát ra từ trong căn nhà ấy.Một người hàng xóm kế bên nhà Thùy Như kể lại với vẻ mặt hoang mang tột cùng.Họ còn cho rằng cô đã hóa điên kể từ ngày gia đình phá sản,ba mất,mẹ cũng bỏ cô ở lại và phải chịu sự xa lánh của người thân.Không trở nên điên mới là lạ.
.....................
Mấy người đàn em kể lại cho Ron nghe,với những “tội danh” cô ta đã gây cho Sin đáng lí ra Ron quyết tìm ra cô ta và truy cứu đến cùng nhưng cậu nhóc nghĩ cô ta đang phải chịu sự trừng phạt của ông trời,như vậy đã là quá đủ rồi.
...
Sin hôm nay được xuất viện.Tình trạng của cô bé chẳng khá khẩm gì,vẫn không nói câu nào nhưng Sin đã không “quá khích” như ngày hôm kia nữa.
Ông Nhân (ba Ron) đã biết chuyện cậu nhóc có bạn gái,ông không cấm cản mà lại vui mừng ra mặt vì cuối cùng cũng có người “trị” được thằng con “ác quỉ” của mình.Thậm chí ông còn kêu Ron dắt Sin về nhà để tiện lo cho cô bé khi ông biết tình trạng của cô bé hiện giờ.Cậu nhóc ban đầu cũng nhăn mày nhăn mặt không đồng ý,nhưng người quản gia trong nhà đã tư vấn cho Ron và nói nếu không ở bên Sin 24/24 có khi cô bé sẽ làm chuyện dại dột không chừng.Ông Nhân và quản gia là “một phe” nên tất nhiên ông ấy sẽ thuyết phục hộ ông Nhân,nói trúng vào nỗi lo lắng của Ron tất nhiên hiệu quả đến 99,9% và cuối cùng Ron cũng đồng ý với điều kiện là phải cho bé Yum ở cùng.Và chắc mẩm phải có sự đồng ý của Sin mới có thể dắt về được (cậu nhóc tiếp nhận cậu trả lời theo cách “im lặng là đồng ý”!)
...
Xe đỗ xịch trước cổng của căn biệt thự to lớn màu xám có kiến trúc cổ điển theo phong cách phương tây.
Ông Hoàng đã ngồi ở ghế sô pha chờ sẵn.Khi thấy hai người bước vào thì ông ấy định nhảy bổ vào ôm Sin,may là Ron đã kịp chặn lại.
-Ba,cư xử chừng mực dùm con cái,đây không phải như bên châu âu đâu nha_Ron nhăn mặt.
-Just kidding,just kidding_ông Nhân phẩy tay -Đây là Sin,con dâu tương lai của ta phải không nhỉ?Nào lại đây,lại đây uống tách trà với ta nhé!_ông kéo tay cô bé đến ngồi xuống ghế sô pha.
-Sin cần nghỉ ngơi,ba đừng “dụ dỗ” cô ấy nữa được không!_Ron la lên.
-Thôi thôi,không thích thì không đùa nữa.Quản gia dắt con dâu của ta lên phòng mới đi,trên đó có bé Yum nữa đấy.
-Dạ.
.......................
-Con làm gì mà để con bé có cái sẹo bự tổ chảng vậy?_ông Nhân nhíu mày.
-Sự cố ngoài ý muốn,tại lúc đó con đến trễ nếu không cô ấy sẽ không bị vậy_giọng Ron chùn xuống.
-Ở Anh có một bác sĩ thẩm mĩ nổi tiếng về việc xóa sẹo,để mai ba liên lạc với ông ấy.
-Khoan,ba gấp vậy.Đợi một thời gian cái đã.
-Trời,không lẽ việc này cũng đợi ngày tốt mới làm hả con trai?_ông Nhân trợn mắt.
-Không,ý con muốn là đợi cô ấy tạm chấp nhận cú sốc này để còn nói chuyện về vụ phẫu thuật.Chứ làm gấp thế này mà ngay lúc suy nghĩ không thông Sin sẽ nghĩ con chê nên mới muốn đi phẫu thuật liền thế này thì tiêu.
-Ờ,cũng đúng.Vậy chừng nào con thấy ổn rồi điện cho ba,giờ ba phải đi kí hợp đồng cùng mấy đối tác làm ăn.
......................
Bé Yum thấy chị mình bị cái sẹo lớn trên mặt như vậy ban đầu Yum đã khóc nấc lên vì thương chị.Sin ngước nhìn hồi lâu rồi đưa tay xoa đầu bé Yum.
Ron cùng lúc đẩy cửa bước vào thì thấy,những tưởng Sin sẽ thốt ra câu nào đó nhưng không.Cô bé đã rụt tay lại.Nhưng ít ra cô bé đã có chút phản ứng khi gặp em mình.
Sin ngồi trên cái ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo,vẫn ngồi co ro không nói gì như vậy.Tim Ron đau lắm,như vỡ nát ra thành từng mảnh.Sin hồn nhiên yêu đời ngày nào nay trở thành một người ít nói,một người mang một nỗi buồn bất tận...
CHAP 59:Quyết định.
Dì đã trở về gần ba tháng nay vì đã hết việc,khi biết cháu gái của mình bị như thế này,dì đã rất buồn và yêu cầu chuyển Sin cùng bé Yum về nhà để tiện chăm sóc,dù sao con gái với con gái cũng dễ dàng nói chuyện và tâm sự với nhau hơn.
Lúc này tình trạng của cô bé đã khá khẩm hơn hẳn nhờ những tình cảm của mọi người dành cho cô bé và những nổ lực “vì một ngày mai tươi sáng” để đưa Sin trở về như trước đây.
Mặc dù vẫn còn mặc cảm đôi chút về vết sẹo của mình nhưng Sin đã chịu nói chuyện với mọi người,ít thôi nhưng cô bé đôi khi cũng mỉm cười nhẹ vì một chuyện vui nào đó.
Coi như đã thành công được phân nửa rồi.
...
Sin ngồi đu đưa trên ghế xích đu sau vườn cùng bé Yum,bé Yum ngồi huyên thuyên mãi về một cô bạn mới chuyển đến lớp mẫu giáo chung với mình.Nào là bạn ấy dễ thương lắm,hay cho kẹo Yum ăn và chơi đùa cùng Yum,...blah blah blah.Hẳn là Yum đã có...cảm tình với cô bạn dễ thương này rồi,đây gọi là...tình yêu của trẻ con hay còn gọi bằng nít quỉ đây mà! =]]
Câu chuyện “tình yêu” ấy của Yum khiến Sin phải bật cười.
-Xem ra Sin đã khá hơn hồi trước rồi nhỉ?_dì Trâm tay cầm hai ly cacao mỉm cười bước ra -Cacao nóng hổi cho hai chị em đây.
Sin và bé Yum đón lấy ly cacao cùng đồng thanh,nhưng tiếng Yum hớn hở và lớn hơn tiếng cô bé.
-Cảm ơn dì.
Thế là Yum có được thêm một “khán giả” ngồi nghe mình kể chuyện,vậy là nhóc ấy lại nhảy bổ lên người dì Trâm và lại tiếp tục nói về cô bạn ấy.
-Quỉ quá,học cái tính yêu sớm này từ cô chị chứ không ai hết!_dì Trâm cốc nhẹ đầu bé Yum một cái.
-A,đau dì_nhóc xịu mặt.
Ron từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Sin,cậu nhóc ra ám hiệu im lặng đừng “thông báo”.
-GIẬT MÌNH NÈ!!_Ron hét lên.
Sin hết hồn làm đổ cả ly cacao trên tay xuống,cô bé nhăn nhăn mặt quay qua lườm kẻ đã hại mình rồi nói:
-Đổ hết ly cacao ngon lành rồi.
-Xin lỗi,hay anh dắt em đi mua ly mới hé_Ron cười.
-Kh...
-Đi,chị ấy đi đó anh,anh dắt đi nhanh đi_bé Yum nhảy vào chặn họng Sin lại.
-Ơ...chị nói là khô...
-Đi,nó đi đó.Để dì vào lấy áo khoác rồi hai đứa muốn đi đâu thì đi_kế tiếp là dì Trâm,dường như hai người ấy chẳng cho cô bé có một cơ hội nào để mà từ chối!
Bé Yum kéo cô bé vào trong nhà để thay đồ chuẩn bị đi chơi.Còn dì Trâm ở lại.
-Cậu quyết định hôm nay sẽ nói ư?
Ron gật đầu.
-Vậy thì ráng lựa lời để mà nói,hay để dì nói cho.Dù sao vẫn dễ nói chuyện hơn mà.
-Không đâu ạ,cháu muốn tự nói.(vì Sin xưng Trâm bằng dì nên Ron cũng xưng theo luôn)
-Ừ,vậy cũng được.
..................
Ron dắt cô bé đi mua ly cacao và cả hai ra bờ sông Sonus hóng gió.
-Anh có chuyện muốn nói...
Sin xoay qua,tròn mắt đáp:
-Ừm.
Chuyện này đúng là khó nói thật,Ron phải ngần ngừ một lúc sau mới thốt ra được bằng giọng ấp úng.
-Ba anh có quen một bác sĩ nổi tiếng...về phẫu thuật...có thể ông ấy sẽ giúp em chữa lành... vết sẹo của mình.
Sin trợn mắt.Cô bé từ khi bị vết sẹo này đã chưa từng dám mơ rằng nó sẽ được chữa khỏi vì vết sẹo ấy dài và lồi lõm.Sẹo nhỏ thì còn có cơ hội.Còn lớn như thế này...cơ hội rất mong manh khi có thể xóa được nó.
Cô bé không nói tiếng nào,suy nghĩ một hồi cô bé mới cất tiếng:
-Ngày mai,mai em trả lời cho anh biết.Còn giờ em muốn về.
Ron gật đầu.Cậu nhóc thở phào vì đã nói ra được.
.....................
Sau bữa cơm tối,Sin định lên phòng thì dì Trâm níu lại,dì kéo Sin đến ghế sô pha.
-Ron đã nói với con chưa?
-Ý dì nói là chuyện đó?...Cậu ấy đã nói rồi.
-Vậy...con có đồng ý?
-Con rất lo và hoang mang,con sợ...sẽ không thành công.
-Không thử sao biết,đây là cơ hội duy nhất cho con đó.
-Nhưng...
-Đừng nhưng nhị gì hết,con phải tin vào chính bản thân mình chứ!
-...
-Dì không bắt buộc con phải làm hay không,đó là quyền của con.Dì nghĩ là mai con sẽ cho Ron một câu trả lời tốt nhất có thể!Thôi con lên phòng đi_dì Trâm mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
...
Vậy là Sin sẽ phải quyết định có hay không,thật sự cô bé không mấy tin tưởng lắm về ca phẫu thuật này.
..............................
Ron đang ngồi ăn sáng thì điện thoại reo lên.
-[Em quyết định rồi]
-Vậy...em có đồng ý không?
-[...Thử một lần xem sao!]
-Ngay chiều nay anh sẽ mua vé máy bay,còn em chuẩn bị đồ đi nhé.Mai sáng anh đến đón em.
.................
Máy bay đã hạ cánh đến sân bay tại Anh,một chiếc ô tô chạy đến đưa hai người đến gặp ông bác sĩ ấy ngay lập tức vì ông ấy có rất nhiều việc bận,nhờ ông Nhân là chỗ quen biết với ông nên ông bác sĩ đã sắp xếp thời gian và dời lịch các bệnh nhân của mình để phẫu thuật cho cô bé.
Ron nắm tay Sin thật chặt trước khi vào phòng mổ.
-Cố lên,dù lần phẫu thuật này có thành công hay không thì em vẫn là Sin,cô bé luôn vui cười như ngày nào.Anh tin nhất định sẽ được_Ron mỉm cười,đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô bé.
Sin gật đầu rồi cũng cười thật tươi.
Tất cả niềm tin và hy vọng của mọi người đều đặt vào ca phẫu thuật lần này.Họ đều cầu nguyện và mong rằng sẽ thành công,Sin sẽ trở lại như trước.Dù có thế nào đi chăng nữa,thành công hay thất bại.Sin vẫn là Sin và mãi mãi như vậy!
CHAP 60:Tình Yêu Bất Diệt.
5 năm sau...
-Ok,chỉnh sửa đầu tóc và trang phục lần cuối là được rồi nhé!
-Giờ mình mới nhận ra một điều..._Sin soi mình trong gương rồi gật gù.
-Điều gì hả??_Hoa Vân tròn mắt.
-Công nhận mặc đồ cô dâu thế này ngứa kinh khủng nhưng bù lại...nó rất là thoáng mát.Hehe_Sin cười nham nhở.
-Trời ạ,chưa thấy cô dâu nào mà như bạn_Hoa Vân lắc đầu.
“Cốc...cốc”
-Hai cô dâu đã chuẩn bị xong chưa?tới giờ rồi này_Hải Phong đứng ngoài nói vọng vào.
-Rồi anh,anh với Ron ra trước đi.
-Ừ,nhanh nhé!
Đồng hồ điểm 4h chiều,đã đến giờ cử hành hôn lễ mà hai nàng dâu trong đây mới cuống quýt lên mang giày cao gót,đeo trang sức vào cuối cùng là chỉnh trang lại tất cả và ngắm mình trong gương một lần nữa.
À,quên không nói với mọi người ca phẫu thuật của Sin đã thành công tốt đẹp.Thêm tin đặc biệt nữa:Hoa Vân là cô dâu của Hải Phong,cô bạn xinh đẹp mà cậu đã va phải 6 năm trước tại sân bay.Tình cờ Hoa Vân cũng đi cùng một chuyến bay và...ngồi kế bên Hải Phong đáng nói nhất nữa hai người lại học cùng một trường,cùng một lớp.Ban đầu họ rất ngạc nhiên vì không ngờ là có duyên đến vậy,dần dà Hải Phong và Hoa Vân bắt đầu nói chuyện với nhau và phát hiện rằng hai người rất hợp gu,vậy là họ đã trở thành bạn của nhau.Một thời gian dài sau Hoa Vân đã có tình cảm với Hải Phong,đêm sinh nhật cậu cô nàng đã quyết định “cọc đi tìm trâu”.Tỏ tình với Phong!
Phong rất bất ngờ,cậu tính rằng đêm nay cũng sẽ thổ lộ tình cảm với Hoa Vân vì không biết từ lúc nào Vân đã chiếm được trái tim của mình.Giờ đây,Hải Phong chỉ xem Sin là một cô bạn đáng yêu,thân thiết của mình.
...................
Bữa tiệc cưới hôm nay của hai cặp vợ chồng đáng yêu được tổ chức tại bãi biển xanh biếc ở Phú Quốc với sự tham dự của người thân và bạn bè.Không như những lời đồn thổi rầm rộ của báo chí về việc hai thiếu gia giàu có bật nhất Việt Nam sẽ tổ chức tiệc cưới sang trọng,huy hoàng ở một nơi cao cấp năm sao nào đó.Họ chỉ muốn một không gian đơn giản,không rườm rà nhưng cũng không kém phần lãng mạn.
Hai cô dâu xinh đẹp cầm bó hoa cưới từ từ bước đến hai chú rể khôi ngô,tuấn tú.Họ hân hoan trong niềm hạnh phúc,nắm chặt tay nhau cùng nói câu “con đồng ý” sau tiếng hỏi của Cha.
Hai cô dâu xinh đẹp cầm bó hoa cưới từ từ bước đến hai chú rể khôi ngô,tuấn tú.Họ mỉm cười hạnh phúc nắm chặt tay nhau cùng nói câu “con đồng ý” sau tiếng hỏi của cha.
...
Sin đã bật khóc vì giây phút hạnh phúc,đây sẽ là giây phút không thế nào quên của không chỉ riêng cô bé,Ron,Hải Phong và Hoa Vân mà còn là của tất cả mọi người nơi đây.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm,thử thách cuối cùng hai người đã có thể ở bên nhau.Sức mạnh của tình yêu quả thật rất lớn,nó đã giúp cho họ có thêm niềm tin và nghị lực để vượt qua.Để sưởi ấm trái tim cho nhau,cùng thắp lên ngọn lửa tình yêu bất diệt.
...
-Sin_Ron gọi lớn khi cô bé đang cười nói vui vẻ cùng bạn bè.
Sin quay qua.Đôi mắt tròn xoe nhìn cậu nhóc.
-Anh yêu em.
-Em cũng yêu anh_Sin nở nụ cười tươi rói như ánh nắng ban mai.
Họ trau cho nhau một nụ hôn nồng cháy,nụ hôn da diết ngọt ngào của tình yêu.
♥Hạnh phúc không tự đến với mọi người,mà hãy biết nắm bắt lấy nó.Cực điểm của hạnh phúc chính là một tình yêu bất diệt,bền vững để nắm tay nhau cùng bước đi trên đoạn đường tương lai còn dài phía trước♥
♫Đoạn kết chưa thực sự đã hết,đó chỉ mới là bắt đầu một kết thúc hoàn hảo mà thôi!♫
Zeln rất cảm ơn mọi người đã giành tình cảm và cùng đồng hành với Zeln trong suốt thời gian vừa qua.
•ZELN LOVE ALL• -^^-